Mà dù có tìm được thì ngươi cũng không thể, vì có lẽ ngay lúc này cái bọn buôn nội tạng đó đang xẻ thịt ngươi rồi.”
Minh không kìm được nước mắt, nhưng vẫn nhận ra một điều trong câu nói của lão nên hỏi ngay: “Vậy ông là ai?”
“Ta? Jav hay Nhìn gương mặt đang đắc ý tự sướng của lão, vì chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của tác giả nên Minh cũng bán tín bán nghi hỏi lại:
“Có thật không? Nhưng khi vừa mở mắt ra thì không còn nghe tiếng gió, cũng không còn rung lắc, hắn nghĩ đó là một phần của quá trình. Lão già đẹp lão, nhìn kĩ thì Minh thấy lão quen quen. Đó là viên cuối cùng.”
Oẹ…Oẹ…
Minh móc họng mình để cố nôn ra thứ đó, vì Ngọc Hoàn là tên gọi của hai cái quả lủng lẳng dưới thẳng nhỏ mà ai cũng biết là gì đấy. “Đừng móc nữa, ta đùa đấy! Đánh liều bước lại gần, mắt quen dần với bóng tối, hắn nhận ra cái bóng đen kia là một lão già đang ngồi trên bệ xí, lão đang cố bước ra ngoài. Đó là một trong hai quả trứng Thiên Địa đặc biệt mà ta tạo ra. “Thằng khốn…!”
Chạy được vài bước thì nghe được tiếng chửi từ căn phòng WC đó. Hắn cứ nằm như thế cho tới khi nghe được tiếng gió rít gào, cơ thể như bị một thứ gì đó rung lắc cực mạnh liên hồi thì mở mắt ra. Bọn chúng ép ta chế tạo VR-21, nhưng ta chỉ là người tạo ra trò chơi chứ không phải người chế tạo máy chơi, ta không biết được hết bản thiết kế cộng với việc bọn chúng thiếu thiết bị nên chỉ chế được chiếc máy VR 1 chiều.”
Lão ngưng lại, thở dài rồi nói tiếp: “Sau đó bọn chúng bắt ép đưa ta vào đây để tìm bảo vật cho chúng, lợi dụng lúc sơ hở ta trốn thoát, chạy mãi tới kiệt sức rồi trốn tạm trên này.”
“Vậy…ông cũng không tìm được vũ khí hay sức mạnh gì đế chống lại bọn chúng sao?” Minh hỏi.